Kịch bản hài kịch: Cảnh giá với ma túy

I. NHÂN VẬT : 4 nhân vật

1. Chị Đẹp : một nữ cán bộ Đoàn tuyên truyền về các tệ nạn XH
2. Trung : em trai chị Đẹp, người nghiện.
3. Vũ : một SV hoạt động trong hội của chị Đẹp
4. Quang: người bán kẹo kéo.

II. TÓM TẮT KỊCH BẢN :

Vũ đến muộn trong một buổi họp bàn về ma túy do Chi Đoàn tổ chức. Ngồi bên ngoài Vũ gặp một người bán kẹo kéo dạo mời chào. Ăn kẹo xong Vũ gặp chị Đẹp, là cán bộ Đoàn viên về Tuyên truyền phòng, chống Ma túy và Tệ nạn xã hội, vừa đi họp ra, phổ biến tóm tắt lại nội dung buổi họp cho Vũ. Sau khi nói chuyện xong họ chia tay. Sau đó Vũ gặp một người lạ ngồi cùng ghế đá, có những biểu hiện khác thường: đó là một người nghiện. Trong tâm trạng bối rối, Vũ tìm cách gọi điện cho chị Đẹp đến để giúp đỡ, nhưng khi chị Đẹp đến nơi mới vỡ lẽ ra người nghiện đó chính là Trung, em trai chị Đẹp. Sau phút ngỡ ngàng, hai người đã ra sức thuyết phục Trung tránh xa ma túy, chịu đi cai nghiện. Cuộc nói chuyện thành công, nhưng câu chuyện chưa đến hồi kết thúc, vì đến lúc này ba người mới biết rằng, Vũ cũng đã ăn kẹo kéo của gã bán kẹo kéo nọ, kẻ đã và đang tiếp tục gieo rắc tai ương cho nhiều người vô tội khác.

III. CHUẨN BỊ SÂN KHẤU :

Đạo cụ : một băng ghế dài, điện thoại di động cho Vũ, rương nhỏ có quai đeo cho Quang đi bán kẹo kéo( hai cây kẹo kéo).
Âm thanh : nhạc rùng rợn, nhạc vui, tiếng động.

IV. PHÂN CẢNH KỊCH BẢN :

• Cảnh 1: Cuộc gặp gỡ giữa Vũ và Quang.
Có tiếng thắng xe. Vũ chạy thẳng từ cánh gà này và dừng lại trước cánh gà bên kia, vẻ mặt hớt hải.
– Anh ơi cho em vào, cho em vào họp chút anh.
Có tiếng nói từ trong vọng ra. Đó là tiếng của người bảo vệ:
– Họp hành chi giờ này nữa. Hết giờ hành chính rồi. Về đi em!
– Thông cảm cho em đi anh. Cho em vào đi!
– 5 giờ rồi để bảo vệ nghỉ nữa em ơi. Không vào được đâu. Về đi!
Vũ bực bội bỏ ra ghế đá ngồi.
– Gì lạ vậy! Làm ăn quan liêu dễ sợ! Đi trễ có 2 tiếng đồng hồ chứ mấy mà cũng hông cho vào. Bực mình!
Quang bán kẹo kéo vốn là dân pê đê, ăn mặc loè loẹt, dáng điệu ỏng ẹo, nhưng cái miệng liến láy và ánh mắt đầy gian trá. Bán kẹo kéo chỉ là cái vỏ giả tạo của gã. Lúc này Quang từ trong cánh gà đi ra.
– Kẹo kéo hông! Ai kẹo kéo hông! Anh hai mua kẹo kéo dùm em đi anh hai.
– Hông mua bán chi hết. Đi chỗ khác đi!
– Ăn kẹo kéo cho vui đi anh Hai, mua giùm em đi tội nghiệp em mà.
– Nhìn kỹ lại cái mặt này đi. Thấy gì hông?
– Chời ơi anh hai đẹp chai dễ sợ!
– Cái mặt này đẹp trai nhưng mà cái mặt này đang điên nghe. Không được họp đang điên đây nè. Mua bán đi ra ngoài. Đi đi!
– Điên hả, chời ơi kẹo kéo của em chuyên trị người điên đó. Ăn vào bảo đảm hết điên liền à. Mua dùm em đi. Thương tấm thân nghèo, thương tấm thân lẹo, mua dùm cây kẹo đi anh hai.
– Bán kẹo kéo đây hả? Bán kẹo kéo mà ăn mặc như đây hả? Giống dễ sợ nghe!
– Giống Lam Trường phải hông anh?
– Hông dám đâu. Giống mấy thằng pêđê hát lôtô thì có!
– Trời ơi người ta thế này mà nói người ta pêđê. Người ta “bóng” chứ bộ!
– Trời ơi pê đê hông chịu, đòi làm “bóng”. Rồi kẹo bao nhiêu 1 cây?
– Dạ 5.
– 5 chi ?
– Dạ 5 ngàn.
Vũ giật thót đứng hẳn dậy.
– Cây kẹo kéo có 500 đồng mà mi bán 5 ngàn hả? Thôi ta hông có tiền mua kẹo kéo của mi đâu. Đi đi!
– Dạ khoan khoan để em trình bày. Cây kẹo 500 còn 4500
– 4500 sao?
– … tiền bo.
Vừa nói Quang vừa vỗ vào mông Vũ. Vũ giật nảy mình.
– Trời đất, “hai thì” mà cũng bo nữa hả? Đã nói là không mua. Nói nhẹ nhàng hông nghe phải hông? Muốn ăn đòn phải hông?
Vũ sấn tới sừng sộ với Quang. Quang chới với.
– Chời ơi bớ người ta thằng này cà chớn với chị nè! Mày cà chớn với chị hả? Chị cho mày cà chớn luôn đó! Cà chớn đi, ngon cà chớn đi!
Vừa nói Quang vừa hẩy người tới sát Vũ làm Vũ phải thối lui mấy bước.
– Thôi ta lạy mi! Thôi được rồi bán cho ta 1 cây, rồi đi cho khuất mắt ta.
– Một cây thôi hả?
– Chớ đòi bao nhiêu?
– Dubble đi!
– Rồi thì 2 cây. Tiền đây! Thôi biến đi!
– Dạ cám ơn anh hai nhiều. Anh hai dễ thương quá à! (hôn Vũ một cái chụt sỗ sàng) Em đi nghe cưng! Ai kẹo kéo hông?
Quang õng ẹo đi vào cánh gà. Vũ tặc lưỡi ngồi xuống ghế đá, nhấm nháp mấy cây kẹo kéo.

• Cảnh 2: Cuộc gặp gỡ giữa chị Đẹp và Vũ.
Từ trong cánh gà chị Đẹp bước ra vội vã, Vũ gọi theo:
– Ơi chị Đẹp, chị Đẹp! Chị Đẹp ơi em nè! Chị Đẹp! Siu Blak! Trời ơi kêu Siu Blak mới chịu đứng lại.
Chị Đẹp quay lại tươi cười:
– Ua em mới gọi chị Siu Blak hả?
– Dạ tại vì chị giống Siu Blak lắm!
– Chị giống giọng ca đúng hông?
– Hông phải! Chị giống …nước da.
Chị Đẹp vùng vằng bỏ đi. Vũ níu lại:
– Ây chị Đẹp. Em nói giỡn thôi mà!
– Thấy mặt em là chị không muốn nói chuyện rồi. Vũ! Bữa nay có cuộc họp quan trọng mà tại sao còn cố ý tới trễ ?
– Ủa bữa nay mình họp về cái gì vậy chị?
– Họp bàn phổ biến về ma túy đó!
– Ôi xì! Tưởng phổ biến về cái gì chớ ma túy thì đài báo nói tùm lum rồi ai hông biết, cần thiết chi phải họp hả chị.
– Em nói thế là không được. Vậy chị hỏi em thử nghe, em có biết Ma túy là gì hông?
– Xời dễ òm. Ma túy là một từ ghép có 2 chữ : Ma và Túy. Ma có nghĩa là ma quái, Túy là rượu. Ma túy có nghĩa là rượu ma quái. A biết rồi! Thì ra bữa nay họp để bàn về một loại rượu mới ra phải hông? Có cho uống ly mô hông chị? Biết vậy em ráng đi họp sớm cho rồi!
– Trời đất! Hông biết mà cứ nói tầm bậy tầm bạ. Nói như em vậy con gái như chị đi họp làm gì, còn em con trai thì lại không chịu đi họp ?
– Vậy ma túy là sao hả chị ?
– A ma túy là chất độc gây nghiện, có trong một số chất hữu cơ tự nhiên hoặc hợp chất hóa học. Ví dụ như thuốc phiện, cần sa, cây khát, heroin. Chớ hông phải rượu ma quái đâu cha nội.
– A thì ra là vậy. Nhưng mà ma túy độc lắm hả chị? Có độc như Âm dương hòa hợp tán hông? Có chết liền hông?
– Không, không chết liền. Nhưng sẽ chết từ từ vì bị suy nhược, với lại bị mắc cả đống mấy cái bệnh khác nữa. Chẳng hạn như sốt nè, kiết lỵ, táo bón nè, mấy bệnh ngoài da như ghẻ, lở, hắc lào nè…Rồi thậm chí bị mất trí nhớ, bị viêm gan, hay bị AIDS nữa.
– Trời ơi nghe mấy cái vụ Ếch nhái là em sợ lắm. Nhưng mà, nói như chị, còn lâu mới chết thì mình bỏ đi đừng có dùng ma túy nữa có sao đâu?
– Không phải đâu em. Đã nghiện rồi thì rất khó bỏ, phải bán nhà bán cửa, đi trộm cắp cướp giựt, thậm chí gây án mạng nữa đó em à.
– A tưởng cái vụ gì chớ cái vụ bán nhà bán cửa này em thấy hoài. Nói đâu xa cái ông hàng xóm nhà em nè, hôm trước mới bán cái xe, bữa nay nghe nói cầm luôn cái nhà rồi.
– Ua ủa, ổng nghiện ma túy hả em?
– Đâu! Ông thua cá độ đá banh.
– Trời, cái đó là khác. Để chị nói em nghe: Người nghiện thì rất thèm thuốc, mà mua hoài cũng hết tiền, phải bán nhà bán cửa để lấy tiền mua thuốc dùng tiếp. Nếu không hắn lên cơn nghiện thì khó chịu quằn quại muốn chết đi sống lại luôn đó.
– Công nhận nghe chị nói thấy cũng sợ thiệt. Mà có khi nào mình gặp người nghiện hông chị? Có hồi nào hắn trấn lột mình hông chị?
– Có thể lắm chứ! Nói chung ở Đà Nẵng bữa nay tỉ lệ người nghiện ngày càng giảm. Nhưng mà mình lúc nào cũng phải đề cao cảnh giác vì ma túy lúc nào cũng đang rình rập, phải am hiểu mới có thể tránh được. A mà nhắc đến mấy cái vụ ma túy mới nhớ, đàn ông mấy người đó, bia ôm này, mát xa này, rồi lại vũ trường. Mấy thứ đó cũng dễ dẫn đến nghiện như chơi. Không biết sướng ích gì mà cứ chơi mấy cái thứ đó.
– Chị nói ai chứ em không bao giờ chơi mấy cái thứ đó đâu. A mà chị nhắc em mới nhớ nghe. Em nghe người ta nói, đi mấy cái vụ đó vui buồn sao không biết, chứ sướng thì có sướng nghe chị.
– Vậy là em đi rồi đó hả?
– Không bậy em đời nào dấn thân vào mấy thứ đó. Không bao giờ!
Vũ quay mặt đi và nói nhỏ.
– Chừng nào ai rủ đi …mới đi.
Quay lại với chị Đẹp, Vũ hỏi:
– Chị ơi, vậy làm sao mình nhận biết được người nghiện ma túy hả chị?
– A, muốn nhận biết người nghiện ma túy em phải nhìn vào biểu hiện của họ. Người nghiện ma túy thì thường gầy, xanh, da tái, hay ngáp vì mất ngủ, có mùi hôi vì sợ nước, trên bả vai có vết thâm vì tiêm nhiều. Họ sống thu mình, ngại tiếp xúc, lúc thì rất hưng phấn, lúc lại rất thô lỗ, thậm chí dễ gây ra tệ nạn XH như trộm cắp, cướp giật, mại dâm…
– Ghê quá! Vậy là rủi mà gặp chắc phải lủi cho nhanh phải không chị?
– Cũng không nên như thế. Nếu phát hiện người nghiện, việc đầu tiên em phải báo cho cơ quan chức năng. Sau đó gia đình và XH sẽ phối hợp giúp người nghiện cai nghiện và hòa nhập với cuộc sống bình thường, chớ cũng không nên xa lánh họ. Thôi có chi em cứ báo liền cho chị, chị sẽ giúp cho. Còn em đó, lo mà tìm hiểu sớm đi để biết đường mà tránh. Thôi đây là tài liệu về ma túy, em cứ cầm mà đọc đi. Chị phải đi chợ đã. Chào em nghe. Nhớ, gặp người nghiện là báo cho chị liền nghe!
– Xời! Báo cho chị làm gì! Tướng em vầy mà sợ người nghiện hả? Gặp hắn em zớt liền chớ.
– Thôi đừng có dóc ông tướng. Nhớ lời chị dặn đó.
– Dạ em biết rồi.
– Chị đi đây.
– Dạ chị đi ạ!
Chị Đẹp đi vào trong cánh gà. Vũ ngồi xuống ghế đá lấy tài liệu ra đọc.

• Cảnh 3 : Cuộc gặp gỡ giữa Vũ và Trung
Vũ vẫn đang ngồi ở ghế đá.Tiếng nhạc nhộn vang lên. Từ bên cánh gà, Trung vừa đi vừa nhảy theo tiếng nhạc dance. Vũ nhìn theo ngạc nhiên. Trung liên tục có những động tác lắc người quái dị khiến Vũ phải giật mình, rơi ra khỏi ghế ngồi. Dứt tiếng nhạc, Trung dừng nhảy và thở hổn hển. Vũ lẩm bẩm:
– Giống crazyman dễ sợ!
– Thank you very much!
– Nói cái gì mà thank you?
– Thì mới nói superman gì đó!
– Không phải superman mà là crazyman!
– Ua crazyman là gì?
– Là thằng điên đó!
Vũ cười khoái chí và quay lại ghế ngồi. Chợt trông thấy Trung ngồi bệt xuống đất, Vũ ngạc nhiên:
– Nè có ghế sao không ngồi?
– Ua có ghế hả? À quên. Cảm ơn nghe!
Trung uể oải đứng dậy lê tới ghế ngồi. Vũ hỏi :
– Ua sao hồi nãy nhảy nhót sung lắm mà giờ sao giống ông già vậy?
Trung nói không ra hơi :
– Phê! Tại vì phê quá!
– Phê hả? Mới đi nhậu về phải hông?
– Không phải! Mới uống thôi!
– Uống bia hay uống rượu?
– Không phải bia rượu!
– Chứ uống gì?
– Uống thuốc!
– Thuốc bổ hả, hay thuốc ngủ?
– Không phải! Thuốc lắc đó!
Vũ giật mình nhưng cũng cố trấn tĩnh
– Ông anh nói chơi hoài. Mới gặp bà chị kể chuyện thuốc độc này độc nọ, hông lẽ gặp liền vậy hả? Ông anh nói thiệt nghe đi!
Trung tỏ vẻ bực mình vì bị quấy rầy:
– Tao chơi ma tuý đó mày!
Vũ đứng bật dậy lẩm bẩm :
– Chết cha trời ơi! Không lẽ đây là thiệt. Mà tướng thằng này quen lắm! Hình như có trong đây.
Vũ lần giở tập tài liệu chị Đẹp đưa cho. Trung bắt đầu lả đi. Vũ bắt đầu để ý. Trung ngáp liên tục và gãi ngứa khắp nơi, lịm người đi. Vũ chợt hoảng hốt luống cuống giở vội cuốn tài liệu ra và đọc:
– Gầy, da tái, hay ngáp. Haaaaaaaaaaaả? (nhạc rùng rợn)
Trung nghẹo đầu qua và nhắm mắt ngủ. Vũ run rẩy tiến lại và ngửi.
– Có mùi hôi.
Nhè nhẹ thò tay giở ống tay áo của Trung lên.
– Tay có vết thâm do kim tiêm (nhạc rùng rợn)
Vũ càng run lẩy bẩy, hai đầu gối va vào nhau liên hồi. Nhạc rùng rợn hơn đổ ầm. Vũ như té ngửa ra. Miệng lắp bắp.
– Nghi… nghi… nghiện ma túy!
Vũ đứng dậy và cố trấn tĩnh.
– Bình tĩnh, bình tĩnh nghe Vũ. Làm gì đây trời? Gọi cho chị Đẹp thôi. Cái điện thoại đâu rồi?
Vũ lôi điện thoại ra, nhấn số đặt vào tai.
– A alo. Chị Đẹp à. Cứ… cứ… cứu em với!
Trung đang ngủ bất giác rên lên một tiếng. (nhạc rùng rợn). Vũ giật mình:
– A má hả má? Con nè! Trưa nay con hông về ăn cơm nghe!
Mắt Vũ lấm lép nhìn Trung, thấy Trung vẫn đang lim dim, Vũ nói tiếp:
– Chị Đẹp à, ở …ở đây có người nghiện chị ơi. Dạ đúng mà! Đúng y như chị nói luôn! Chị tới liền nghe! Dạ dạ!

• Cảnh 4 : Cuộc gặp gỡ giữa hai chị em Trung.
Chị Đẹp bước vào, hốt hoảng hỏi Vũ:
– Kìa Vũ, người nghiện đâu em? Ua Trung, em cũng ở đây hả? Em quen Vũ hả?
Trong khi đó Trung vẫn chưa mất vẻ lảo đảo. Vũ vội níu tay chị Đẹp ra 1 góc run rẩy nói:
– Người nghiện đó chị!
– Người nghiện đâu ?
– Đó!
Vũ đưa tay chỉ nhưng không dám nhìn sang. Chị Đẹp vẫn ngạc nhiên :
– Đâu? Em nói chị á hả?
– Không, em trai chị đó. Nó bị nghiện rồi. Chị coi kìa!
Chị Đẹp thoáng rùng mình bước vội tới bên Trung, nghẹn ngào nói không nên lời.
– Trung!
– Ua chị Đẹp! Chị sao vậy, bị khó thở hả? Có cần em đưa đi bệnh viện không?
– Em bị nghiện phải không Trung?
Trung lắp bắp, miệng như cứng lại:
– Nghi.. nghiện .. ai nghiện? Em..em không nghiện, em không nghiện!
Trung vùng vằng, quay người định bỏ đi. Chị Đẹp hét lên:
– Trung, đứng lại! Vậy là, em nghiện thật rồi!
Trung bặm môi, cố ngăn để không bật khóc:
– Phải! Em nghiện đó! Thì đã sao?
Chị Đẹp gục đầu nức nở:
– Trời ơi! Chị là một cán bộ Đoàn viên tuyên truyền ma túy. Chị đã giáo dục cho biết bao nhiêu người phải luôn cảnh giác, tránh xa ma túy. Vậy mà, vậy mà em trai của chị, chính thằng em trai của chị lại bị nghiện. Trung ơi! Tại sao em lại ra nông nỗi này chứ hả? Sao em lại hư như vậy?
Chị Đẹp vừa gào vừa lắc tay Trung. Trung lúc đó Trung tỏ ra đã hối hận lắm, cũng rưng rưng muốn khóc. Nhưng dường như còn muốn vớt vát lại một chút sĩ diện, Trung hất tay chị Đẹp ra:
– Em nghiện thì sao hả? Mặc kệ em! Chị không cần phải lo. Em chơi ma túy bằng tiền của em mà. Hết tiền thì em lấy tiền học để mua thuốc. Hết tiền học thì em đi vay, đi mượn. Không vay mượn được thì..thì.. ờ thì em tự xoay xở, miễn sao có tiền xài. Em đâu cần chị đâu! Chị không có quyền lăng nhục tôi. Chị nên nhớ, xì ke, dù sao cũng có sĩ diện của xì ke nghe chị!
Chị Đẹp ngay tức khắc vung tay tát Trung một bạt tai. Trung như vỡ oà, đổ gục xuống, òa khóc tuyệt vọng, ân hận. Chị Đẹp và Vũ tiến tới dìu Trung đứng lên. Vũ cũng nghẹn ngào :
– Bình tĩnh đứng lên đi Trung ơi!
Chị Đẹp nhẹ nhàng nắm tay Trung.
– Trung ơi! Em có nhớ gì không? Em đã từng là một học sinh giỏi, em đã từng là một người con ngoan, được thầy cô và bạn bè quý mến. Em đã kể cho chị nghe về ước mơ hoài bão của em, em còn nhớ không?
Trung chỉ cúi đầu nức nở, vò tóc và lắc đầu. Chị Đẹp sụt sùi:
– Trung, nghe chị nói đi. Chị sẽ giúp em đi cai nghiện. Rồi em sẽ trở về cuộc sống. Lại là một học sinh giỏi, lại được mọi người yêu mến, lại tiếp tục thực hiện những ước mơ của em. Nghe chị đi! Cuộc đời em còn dài. Mình làm lại từ đầu còn chưa muộn mà. Nghe em!
Trung nhạt nhòa trong tiếng nấc:
– Dạ, em hối hận quá chị Đẹp ơi!
Trung nghiêng người gục đầu vào lòng Vũ, rồi chợt nhận ra không phải chị Đẹp, Trung quay qua chị Đẹp:
– Ủa hông phải bên này mới đúng.
Chị Đẹp ôm em trai vào lòng:
– Thôi đừng khóc nữa, nín đi em. Nói cho chị biết, ai xúi em dùng ma túy hả?
– Dạ, thưa chị, dạ thưa anh. Cũng ở chỗ này, bữa hôm trước, thằng bán kẹo kéo cho em ăn kẹo có bỏ ma túy.
Vũ ngạc nhiên hỏi:
– Thằng bán kẹo kéo pêđê phải hông?
– Dạ.
– Năm ngàn 1 cây ?
– Dạ đúng. Ua mà sao anh biết?
– Tao vừa mới chơi 2 cây. Chết rồi, em cũng dính ma túy rồi chị Đẹp ơi!
Vũ chỉ tay về phía Trung, Trung chỉ tay về phía Vũ. Cả hai cùng hét lên:
– A A A A A A A A !
Trung và Vũ ôm nhau òa khóc. Chị Đẹp nhẹ nhàng vỗ về hai em.
– Thôi hai đứa đừng khóc nữa. Chị sẽ giúp hai em đi cai nghiện. Từ nay chị sẽ luôn ở bên hai em. Chị hứa mà. Hai đứa nghe chị đi, đừng quá buồn nữa nghe.
Trung nức nở:
– Nhưng mà sau khi tụi em cai nghiện xong rồi làm sao tụi em có thể trở về cuộc sống bình thường? Mọi người sẽ hắt hủi tụi em, làm sao tụi em sống được hả chị?
– Các em yên tâm. Gia đình, nhà trường và xã hội luôn quan tâm và giúp đỡ các em, tạo mọi điều kiện để các em trở về với cuộc sống.
Cùng lúc đó các thanh niên Đoàn viên từ hai bên cánh gà đi ra dìu Trung và Vũ đứng thẳng dậy. Nhạc vui nổi lên. Mọi người đều giãn nét mặt. Còn Vũ:
– Nhưng mà chị ơi! Còn thằng kẹo kéo? Hắn vẫn nhởn nhơ đi lừa gạt người khác vậy sao?
– A! Chắc chắn hắn sẽ bị pháp luật và xã hội trừng trị thôi em à.
Cùng lúc một anh công an còng tay tên bán kẹo kéo đi ngang qua sân khấu. Trừ chị Đẹp tất cả lần lượt đi vào cánh gà, tranh thủ chỉnh trang lại trang phục cho chỉnh tề. Sau đó đi ra giàn hàng ngang. Trong khi đó chị Đẹp đọc lời kết :
– Các bạn thân mến. Ma tuý là tệ nạn của xã hội, phá hoại hạnh phúc gia đình và làm rối loạn trật tự kỷ cương của xã hội. Nó luôn len lỏi tìm mọi cách để bẫy những người thiếu cảnh giác như Trung và Vũ trong vở kịch này. Vì vậy chúng ta cần nâng cao cảnh giác và mở rộng hiểu biết để ngăn chặn tệ nạn này. Vì một thế giới lành mạnh và phát triển, chúng ta hãy :
Đồng thanh:
– Nói không với ma tuý!