MỞ ĐẦU
Mc (Châu): Hế lô é vờ ry bo dy. Lại là mình đây. Chắc mọi người cũng biết tên mình hết rồi phôn nè. <chỉ tay vào người nào đó bất kỳ>:” Biết tên mình chưa? Biết chưa? Biết rồi phôn?>
Người đó trả lời:” Chời ơi bà tên Châu chứ gì nữa đây ai hổng biết!”
Châu: Vâng ạ! Lại là Châu đây. Ngọc Châu! Tổ 4 <hô như kiểu hô của mấy bà hoa hậu đú đa đú đởn á> . Lời nói đầu tiên cho phép Ngọc Châu được gửi lời chào thân ái thân thương thân mến và hết sức thân mật đến mọi người ạ. Lời nói thứ hai cho phép Châu xin được tuyên bố một chuyện hết sức hệ trọng. Chuẩn bị tinh thần để nghe chưa ạ? Vâng ạ việc hệ trọng đó không gì khác ngoài việc… ngoài việc…. tiết mục của tổ em xin được phép bắt đầu. Khuyến cáo: Tiết mục trên chỉ mang tính chất tham khảo và giải trí, một số chi tiết có thể không thực sự bám sát cốt truyện. Những hành động trong tiết mục là những hành động của diễn viên chuyên nghiệp và không khuyến khích thực hiện tại nhà.
VÀO CHÍNH KỊCH:
*Giờ mới vô kịch bản chính nè mấy má*
Hậu cần: Chuẩn bị quay nha mọi người. Âm thanh, ánh sáng chuẩn bị chuẩn bị hết chưa
Ngọc Châu ( mc thời sự ): Chưa! Chưa ! Đang chuẩn bị má đợi xíu xíu
Hậu cần: 3 2 1 quay
Ngọc Châu: < lúc này kiểu như ra dáng mc siêu chuyên nghiệp nha. Ngồi nghiêm túc thẳng lưng, hợp với ghế một góc 90 độ>
*có đoạn nhạc thời sự vang lên*
Châu: Chào mừng các bạn đã đến với chuyên mục thời sự của đài truyền hình Tổ Tứ. Và sau đây là bản tin nóng hổi vừa thổi vừa nghe. Khuyến cáo: nên vừa nghe vừa mở điều hoà tránh bị bỏng lỗ tai. Theo nguồn tin xác thực, rất là xác thực siêu xác thực cực kỳ xác thực của những phóng viên ngầm của đài truyền hình chúng tôi thì: vào chiều ngày 13/11/2020 thì cụ cố tổ một trong những thanh niên cứng à nhầm lão niên cứng của làng XXX đã qua đời và cả gia đình vô cùng thương tiếc trước sự ra đi rất chi là đột ngột của cụ. Để tìm hiểu rõ thêm chi tiết sự việc mời các bạn theo chân phóng viên của chúng tôi đến nơi tổ chứ tang lễ.
*Bật giọng chị google: “Khúc này chuyển cảnh đến tang lễ nha cạ nhà ơi”*
Phóng viên: Vâng ạ! Bây giờ hãy theo chân tôi đến nơi mai táng của cụ tổ ạ!
Sau đó phóng viên phỏng vấn từng người một
Đoạn phỏng vấn:
Nhân vật 1
-Mc: Dạ xin chào bạn, bạn có thể cho mình biết bạn là ai không ạ?
-NV1: Bạn nghĩ tại sao mình phải trả lời bạn.
-Mc: Dạ vậy thôi ạ xin cảm ơn
-NV1: Nè!! Quay lại! Đây để trả lời cho nè. Dạ tui là……
-Mc: Bạn cảm thấy thế nào trước khung cảnh đám tang ạ?
-NV1: Dạ em rất là buồn < khúc này diễn lố lăng lăng xả lên ạ>
-Mc: Cảm ơn những lời chia sẻ hết sức thật lòng trong ngoặc kép của bạn ạ
Nhân vật 2:
-Mc: Dạ chào bạn!
-NV2: Xin chào cô chú. Xin chào các bạn yeah yeah yeah…
-Mc: Dạ vâng ạ không biết cảm nghĩ của bạn như thế nào ạ?
-Nv2: Dạ cảm giác của em bây giờ ta nói nó buồn gì đâu á! Em cảm thấy cô đơn khi mà mất đi người thân. Em cô đơn giữa tinh không này muôn con sóng cuốn xô vào đây. Em cô đơn giữa mênh mong người và em cô đơn đã hai triệu năm…. huhuhu… buồn ơi là buồn.
-Mc: Xin chia buồn cùng bạn. Và xin trân trọng cảm ơn cảm xúc chân thành của bạn.
Nhân vật 3:
-Mc: Dạ chào bạn! Bạn có thể giới thiệu đôi nét về mình được không ạ
-Nv3: Dạ vâng ạ! Em tên là …..
-Mc: mình có thể hỏi bạn vài câu hỏi được không?
-Nv3: Hình như tôi chiều các em quá rồi nên các em hư đúng không nhưng không sao em thích là được cứ hỏi đi
-Mc: Dạ vâng cảm nghỉ của bạn như thế nào ạ
-Nv3: Dạ cảm xúc của tui bây giờ rất nà vui ý lộn đang rất buồn ạ. Xin hết
-Mc: Vâng ạ! Không thể ngắn gọn hơn một câu trả lời đầy tính nhân văn.
*Chèn nhạc nền chuẩn bị quãng cáo* ; *Sau đó bật giọng của chị google lên:” Đã hết quãng cáo mời các bạn trở lại chương trình”*
Nhân vật 4
-Mc: Chào mừng quý vị đã quay trở lại chương trình phỏng vấn siêu thực của chúng tôi.
Vâng ạ! Kênh truyền hình chúng tôi đang phỏng vấn bạn có thể gửi lời chào đến máy quay và giới thiệu bản thân minh được không ạ?
-Nv4: Chào cả nhà! Chào bé Lê Văn Đạt! Chào bé Quỳnh dạo này em còn làm đó hong ta! Chào mọi người
-Mc: Dạ vâng giới thiệu tên đi ạ!
-Nv4: em tên thật là em tên thiên lý ủa ý lộn em hong phải tên thiên lý ạ. Em tên là……
-Mc: dạ vâng ạ bạn có thể cho mn biết cảm xúc bây giờ của bạn được không ạ?
-Nv4: <khúc này diễn kiểu quằn quại á đau đớn tột cùng đau khổ> Dạ em đau lắm, đau ở đây nè đau lắm luôn. Xung quanh em bây giờ ta nói nó trống trải mà nó đen, đen như là mới lượm được tiền vậy á! Huhuhu
-Mc: Những cảm xúc thật chân thực. Bạn là một con người sống nội tâm vần âm kéo dài…. cảm ơn lời chia sẻ xúc động đậy của bạn.
Nhân vật 5:
Phóng viên: vâng thưa chị
Nv5: huhuhu < khóc bù lu bù loa lên người phóng viên>
PV: mời chị kiềm nén cảm xúc ạ
-huhuhu huhuhu khóc lớn hơn nữa
PV: Im dùm ạ
Nín khóc
PV: chị có thể chia sẻ câu chuyện xảy ra trong lúc cụ cố tổ qua đời không ạ
Nv5: Vâng ạ. Chuyện là như thế này
*Giọng chị Google: “ Khúc này là lúc trước khi cụ chết á nha á hi hi”*
(Từ đầu đến cuối cụ cố tổ không di chuyển chỗ.)
Phân cảnh 1: Ông cụ già đang được cụ bà và ông Văn Minh đút ăn tô cháo yến.
Ông cụ ho khù khụ: “Từ từ thôi, muốn ta chết nghẹn hả?”
“Vâng, vâng.” – cụ bà đáp giọng chán nản.
Ông Văn Minh vuốt lưng cụ: “Ông mau uống đi cho chóng khỏi.”
“Di chúc thì ta đã viết xong rồi đấy. Chỉ còn việc đợi khi nào ta chết thôi.”
(Sau khi nghe cụ Viên đề cập chuyện di chúc.)
Ở bên góc phòng (cùng gian phòng với cụ Viên), nơi cụ Hồng đang ngồi châm điếu thuốc phiện, bên cạnh là ông Phán.
“Ôi, cụ khỏe đến thế thì đến khi nào cụ mới chết được ạ.” – ông Phán với nói với cụ Hồng với vẻ mặt buồn rầu.
Cụ Hồng đáp giọng ngán ngẩm:
“Biết rồi, khổ lắm nói mãi. Để ta nghĩ cách.”
“Cách gì ạ?”
“Thì chỉ còn cách làm cho bản di chúc có hiệu lực ấy.”
“Thế thì chắc phải nhờ đến ông đốc tờ Xuân rồi.”
Phân cảnh 2: Sau khi ông Phán vừa nhắc đến Xuân.
Ông Phán vừa dứt lời thì Xuân từ ngoài bước vào nhà cụ Hồng. (Ngoài cửa lớp.)
Ông Văn Minh thấy Xuân liền đứng dậy, mỉa mai: “Ôi ngọn gió nào đưa ngài đến đây vậy, ngài Xuân.”
Cô Tuyết đang ngồi trong phòng vừa nghe thấy Xuân thì lập tức chạy ra, đi một vòng quanh nó và nhay nháy mắt.
” A…anh Xuân.”
Xuân lờ Tuyết đi, nó đến bên giường cụ tổ hỏi to:
“Bẩm cụ vẫn mạnh khoẻ chứ? Sau khi tôi chữa cho cụ thì cụ không đau yếu gì nữa, không phải mời thầy thuốc gì nữa đấy chứ?”
(Tuyết lúc này đang đứng cạnh ông Văn Minh)
Cụ già ngừng thìa, chọ trẹ đáp:
“Cám ơn quan đốc lắm. Từ độ quan đốc chữa cho thì già vẫn khỏe mạnh, mà chưa biết lấy gì tạ ơn quan đốc đấy!”
“Được ạ, có gì mà phải nhớ ơn!”
Xuân vênh váo, hất hàm hỏi Văn Minh:
“Từ độ tôi không lại giúp được thì cửa hàng vẫn đông khách chứ hả?”
Bà vợ Văn Minh từ đâu bước ra đỡ lời:
“Vâng, có nhiều bà, nhiều cô hỏi thăm quan anh lắm đấy.”
Vẫn vênh váo, Xuân đút tay vào túi quần, nói dỗi:
“Hỏi thăm làm gì? Tôi thì danh giá quái gì! Hạ lưu! Ma cà bông! Nhặt banh quần, không đứng đắn, chỉ đáng nhổ vào mặt!”
Xuân vẫn đi đi lại lại, Tuyết nghe thấy hậm hực nói:
“Còn tôi đây chỉ muốn được có người nhổ vào mặt, tát vào mặt!”
Ông Văn Minh tức lắm nhưng vì trong nhà đang có nhiều người nên đành dịu giọng:
“Mời quan đốc ngồi chơi. Nào nhà này có ai sơ suất lỡ lời gì đâu?”
Xuân vẫn đi đi lại lại (xung quanh chỗ cụ Viên đang nằm), giận dữ nói:
“Tôi mà đã nổi giận thì có người chết! Tôi xấu thì cũng chả ai đẹp!”
Mọi người đều im lặng. Ai cũng sợ hãi không dám nói gì cả. Xuân cứ lầm lầm cái mặt, đi đi lại lại độ 10 phút nữa, chỉ có tiếng gót giầy của nó là phá tan cái không khí im lặng của gian phòng.
Nó sắp nguôi giận, thì vợ ông Phán mọc sừng bước vào nhà: “Ôi cha đông đủ thế.”
Làm cho nó chợt nghĩ đến số tiền năm đồng mà nó có thể dùng để trả nợ sư ông tăng Phú một chầu chay… nay mai… (ngước mặt nghĩ ngợi)
Nó bèn ưỡn ngực, nhìn sang ông Phán: “Thưa ngài, ngài là một người chồng mọc sừng!”
(Vị trí của cụ Hồng và ông Phán không thay đổi.)
Tất cả mọi người đều như là điện giật.
(Gồm ông bà Văn Minh, bà Hoàng Hôn, Tuyết.)
Ông Phán giây thép đứng dậy tức tối rồi ôm lấy ngực ngã khuỵu xuống đất, khặc khừ kể lể:
“Cha mẹ ôi! Đã đẹp mặt tôi chưa? Vợ tôi ngủ với giai mà đến ai cũng biết cả, cả bàn dân thiên hạ đều rõ! Rõ đau đớn khổ nhục!”
Xuân Tóc Đỏ chưa kịp hoảng hót về cái trò đùa ấy mà lại xoay ra bi kịch như thế thì trong màn, ông cụ già cũng nấc một cái to, ngã xuống giường. (cụ tổ vẫn chưa chết.)
Cả nhà nhao lên, chia làm hai tốp (Ông bà Văn Minh một tốp) một đỡ cụ tổ, một (bà Hoàng Hôn một tốp) thì đỡ ông phán đứng dậy. Cụ bà hoảng sợ, nắm lấy tay áo kêu van với Xuân:
“Xin anh rũ lòng thương chạy chữa ngay cho cụ tôi.”
Cụ tổ rên rĩ nói như sắp tắt nghĩ:
“Không cần! Để ta chết! Sống cũng nhục! Có chạy chữa thì chạy chữa cho cái thanh danh nhà tao, mà bọn chúng mày đã trót bôi nhọ! Thế?”
Chân nó run lên, lấm bấp nói: “Thưa, quả con vô học, xưa nay nhặt banh quần vợt, hạ lưu, không biết thuốc ạ!”
Rồi nó ra cửa, chạy thẳng một mạch như thằng ăn cắp. (Tông cửa lớp chạy ra.)
Sau đó mọi người nhốn nháo một hồi và lần lượt từng người mở một nụ cười mãn nguyện. Thậm chí họ còn vỗ tay hô to:
“Đợi chờ mãi mới tới thời khắc này.”
(Ông Phán và cụ Viên nói.)
*Sau khúc này chuyển lại cảnh về thực tại*
-Nv5: Chuyện là vậy đó cô phóng viên
-Phóng viên: Thật là lâm li bi đát ướt át sướt mướt đẫm lệ khóc cả một dòng sông hương Hương nước xanh trong vắt trong veo trong suốt. Cảm ơn câu chuyện hết sức cảm’s động’s của’s bạn.
Phân cảnh 3.1:
*Bật giọng chị google lên:”Khúc này chuyển sang cảnh khác rồi á mọ người”.*
(Vào cảnh: lấy khăn đắp lên người cụ cố tổ. Vai nữ ngồi ở 1 góc bàn để soạn quần áo, vai nam – Phán, Văn Minh cũng ngồi ở 1 góc bàn.)
(Vị trí chỗ của cụ Hồng vẫn không đổi.)
Trong lúc mọi người vẫn đang chuẩn bị cho đám tang thì ông Phán hối hả chạy vào phòng cụ Hồng hối hả nói:
“Dạ bẩm, giờ con có còn được coi là cháu rể của cụ Viên không ạ?”
Vẫn cái câu quen thuộc của cụ Hồng: “Biết rồi khổ lắm nói mãi.”
“Nghĩa là không ạ? Vì vợ con nó cho con mọc sừng?”
Cụ Hồng ngồi dậy, ra hiệu cho ông Phán ngồi xuống giường. Cụ ho khù khụ rồi nói:
“Việc ma chay của cụ Viên là quan trọng nhất, không được để dư luận phân tán về việc của anh và con gái tôi. Tôi sẽ cho anh thêm vài chục nghìn tiền thừa kế nữa được không?”
Ông Phán vui mừng đáp: “Vâng ạ, vậy con xin lui ạ.”
(Xong thì ông Phán trở về ngồi cùng Văn Minh.)
Phân cảnh 3.2: Phía bên ngoài, mọi người đang chọn trang phục cho đám tang.
Bà Văn Minh cầm trên tay cái áo dài, ướm thử lên người Tuyết.
“Không biết cái áo này có vừa người chị không Tuyết nhỉ?”
Còn Tuyết thì vừa kiếm được một cái áo đầm trắng, viên đen nên cô chẳng màng gì đến bà Văn Minh. Mặt cô hớn hởi ướm thử lên người mình là xoay một vòng.
“Mặc đồ thế chẳng khác gì đi hội hả Tuyết?” – vợ ông Phán liếc nhìn bộ đầm của Tuyết rồi hất giọng.
“Chị cũng thế thôi, có khác gì em đâu nhỉ?” – Tuyết liếc mắt nhìn cái bộ đầm ngắn ngủn của chị mình.
Bà Văn Minh xen vào thở dài nói với giọng mỉa mai: “Đám tang nhà mình chắc nổi nhất Hà Thành rồi còn gì.”
Lúc này cụ Hồng bước vào phòng, ho khù khụ rồi chậm rãi nói: “Nào nào tới giờ lành rồi.”
Phân cảnh 4: Đám tang chuẩn bị bắt đầu.
(Mọi người đứng ở cuối lớp tính luôn Tú Tân.)
(Chèn âm thanh.)
Trong nhà từng người thắp nhan cho cụ cố như đúng lễ nghi để thiên hạ nhìn vào biết họ là những đứa con đứa cháu hiếu thảo bằng những giọt nước mắt giả tạo đang chạy dài trên gương mặt của mỗi người. Ngay sau đó thì mỗi người lo một việc.
(Sau khi từng người thắp nhan xong)
Tuyết xuất hiện trước mặt các vị khách quang với bộ trang phục trắng ngay thơ. Cô đi qua đi lại, ỏng ẹo trên đôi giày cao gót.
“Ta đây vẫn còn giữ chữ trinh đấy nhé.” – cô cố nói lớn.
Còn cậu Tú Tân thì cầm trên tay chiếc máy ảnh mới được gửi từ Pháp về chụp khắp nơi.
“Máy ảnh mới gửi từ Pháp về giờ đã có dịp dùng rồi.” – cậu Tú Tân cười khoái chí. Sau đó nhìn sang các vị khách, cậu nhăn nhó nói lớn: “Nè nè, mấy anh đứng ngay hàng lại để tôi chụp nào!”
(Sau khi nói thì Tú Tân vẫn tiếp tục đi đi lại lại cho tới khi kết thúc.)
Bà Hoàng Hôn với bộ đầm sặc sỡ đứng chống tay ra vẻ quyền lực dặn dò hai tên cảnh sát mà bà mới thuê để giữ trận tự cho đám tang:
“Nè Nè, hai anh chú ý kêu mấy đứa thôi kèn phải thổi lớn hơn, sôi nổi hơn cho tôi!”
Hai tên cảnh sát đáp đồng loạt: “Vâng.”
Ngay sau đó thì bà cũng chạy đi đến bọn đàn ông đang tụ tập ở kia.
(Bà Hoàng Hôn chạy tới bàn của tụi trai ngồi chéo chân giả bộ tám chuyện.)
“Này thổi lớn lên nào!” – họ lần lượt căn dặn bọn người thôi kèn.
Sau đó họ đứng chống tay, vừa cười vừa tán dóc:
“Ê, cái nhà này đám linh đình quá ha.”
“Như rẫy hội ấy.” – anh cười mỉa mai.
“Này này, dạo vợ anh có đẻ thêm lứa nào chưa?”
“Cả chục đứa ở nhà nuôi muốn chết rồi kìa.”
“Chà chà, anh và vợ khỏe thật, tôi đây có hai đứa muốn thêm mà chưa nổi đây này.”
Nói rồi hai anh cười lớn. Tiếng cười hòa vào cái không khí ồn ào, náo nhiệt của một đám tang.
(Chèn âm thanh, tiếng ồn.)